Thơ: Tiểu Vũ Vi
Vọng cổ: Tuyết Băng - TP
Vọng cổ: Tuyết Băng - TP
Mạnh Lệ Quân
Đêm Đông lạnh, cho lòng em càng hiu quạnh
Xót xa nhớ thương mong đợi
Một người xa ngòai vạn dặm
Lệ trào đêm dài gối mộng
Nỗi sầu tái tê cõi lòng
Kìa vầng trăng khóc thầm cho tình đôi mình
Anh chốn xa, thấu chăng nỗi lòng của em
Mong chờ anh về từng đêm
Tuyết rơi bên ngoài phố khuya
Nhưng mà anh hòai bặt tăm
Để em hao gầy xác thân
Thủy chung giữ vẹn, trông đợi
Dù cho lệ tình ướt mi
Vẫn không vong phụ, Đông lạnh
Người ơi hãy về với em
Đừng quên vội ân tình Đông xưa.
- Vọng cổ -
Câu 5:
Dưới ánh đèn khuya, tuyết rơi trắng xóa. Vang vọng đâu đây tiếng vỹ cầm đang thổn thức và vầng trăng đêm nay như khóc chuyện đôi …….. mình.
Em hiểu rồi đây dang dở một duyên tình.
Anh xa xôi cả phương trời dịu vợi, nào đâu còn thương nhớ bóng hình xưa.
Tuyết giờ này bên ấy đã rơi chưa?
Anh có chờ đợi, như lòng em chờ đợi?
Nỗi cô đơn của em anh nào có thấu
Nhớ thương anh nên bóng dáng hao gầy.
Câu 6:
Đêm Đông tàn, gió rét lạnh tâm can
Trên phố vắng, tuyết rơi đầy trắng xóa
Chuông giáo đường, từng hồi vang vọng lại
Em nguyện cầu bên hang đá cô đơn
Em vẫn muốn lòng quên đi, đừng nhớ
Nhưng không thể nào xóa kỷ niệm hôm xưa
Ta quen nhau một mùa Đông
Rồi yêu thắm thiết thề không đổi vời.
Nhưng giờ tình đã chia phôi
Anh vì chữ hiếu thành đôi với người
Nghẹn ngào không nói nên lời
Sầu Đông năm ấy một đời nhớ thương!
Đêm Đông lạnh, cho lòng em càng hiu quạnh
Xót xa nhớ thương mong đợi
Một người xa ngòai vạn dặm
Lệ trào đêm dài gối mộng
Nỗi sầu tái tê cõi lòng
Kìa vầng trăng khóc thầm cho tình đôi mình
Anh chốn xa, thấu chăng nỗi lòng của em
Mong chờ anh về từng đêm
Tuyết rơi bên ngoài phố khuya
Nhưng mà anh hòai bặt tăm
Để em hao gầy xác thân
Thủy chung giữ vẹn, trông đợi
Dù cho lệ tình ướt mi
Vẫn không vong phụ, Đông lạnh
Người ơi hãy về với em
Đừng quên vội ân tình Đông xưa.
- Vọng cổ -
Câu 5:
Dưới ánh đèn khuya, tuyết rơi trắng xóa. Vang vọng đâu đây tiếng vỹ cầm đang thổn thức và vầng trăng đêm nay như khóc chuyện đôi …….. mình.
Em hiểu rồi đây dang dở một duyên tình.
Anh xa xôi cả phương trời dịu vợi, nào đâu còn thương nhớ bóng hình xưa.
Tuyết giờ này bên ấy đã rơi chưa?
Anh có chờ đợi, như lòng em chờ đợi?
Nỗi cô đơn của em anh nào có thấu
Nhớ thương anh nên bóng dáng hao gầy.
Câu 6:
Đêm Đông tàn, gió rét lạnh tâm can
Trên phố vắng, tuyết rơi đầy trắng xóa
Chuông giáo đường, từng hồi vang vọng lại
Em nguyện cầu bên hang đá cô đơn
Em vẫn muốn lòng quên đi, đừng nhớ
Nhưng không thể nào xóa kỷ niệm hôm xưa
Ta quen nhau một mùa Đông
Rồi yêu thắm thiết thề không đổi vời.
Nhưng giờ tình đã chia phôi
Anh vì chữ hiếu thành đôi với người
Nghẹn ngào không nói nên lời
Sầu Đông năm ấy một đời nhớ thương!
No comments:
Post a Comment