Tuesday, November 10, 2009

Hoa Vạn Thọ



Lời: Trần 9




Lối:

Cuối đông lạnh hương ngàn hoa phảng phất.
Khoan khoái trong lòng tôi bước du xuân.
Chợ ven đô cũng nhộn nhịp tưng bừng.
Tôi tìm đến hàng hoa để mua vài cành vạn thọ.


Vọng cổ:

(Câu 1) Tôi quay lại phía sau tìm từ tiếng rao già nua run run ấy. Một bà lão tay chống gậy tre tay cầm vé số vừa gọi vừa rao với những khách qua ...... đường.

Nào có lạ gì đâu một hình ảnh bình thường. Bởi ai cũng vậy khi đường mưu sinh dứt đoạn, thì nệ hà gì đem thân trả nợ áo cơm. Nhưng nhìn thấy bà lòng tôi vẫn nao nao. Vô tình cầm nhánh vạn thọ tôi bước lại tặng bà. Bà nói rằng “Con mua dùm vé số cầu may,chớ vạn thọ làm chi để ngày dài khô héo.

(Câu 2) Tôi như ngẩn ngơ trước lời ví von và nụ cười nhăn nheo hóm hỉnh của bà lão đã ngoài tám mươi còn dầu dãi phong trần. Cực khổ trải thân trong mưa nắng tảo tần. Phiên chợ Tết ồn ào bỗng biến đi trong tâm tưởng, mà ai hiển hiện về hình bóng mẹ hiền xưa, chăm bón nuôi con bằng thửa vườn vạn thọ. Hương ngan ngát của loài hoa đơn sắc ấy. Sao nghe dịu dàng như tay mẹ dắt dìu con.


Lối:


Con nhớ lại một mùa xuân khói lửa can qua, vì độc lập tự do cha không về nữa. Mẹ đưa chúng con về quê nội .....

Vô Phụng Hoàng 5-8:

Ở ngoại ô .... Là vùng đất ven đô nắng bụi mưa sình. Nuôi lớn chở che bằng cả nghĩa tình. Bát ngát trời xanh, mênh mông đồng ruộng. Cũng phiên chợ quê này ngày ấy mẹ bán hoa. Rồi thời thơ dại trôi qua, rồi bạc màu lên tóc mẹ. Còng lưng tiễn con đi xa khuất lũy tre làng. Bên mái nhà tranh mẹ trông con mòn mõi võ vàng.


Vọng cổ:

(Câu 5) Mẹ ơi mẹ đã lìa trần khi con còn dở dang trên đường công danh sự nghiệp. Có phải chăng những ngày xa cách đó, thân mẹ cũng bơ vơ mòn mõi trên...... đường.

Phần số ngày mai có ai định ai lường. Có phải chăng những ngày xa cách đó, ở quê nhà mẹ cũng gánh hoa vạn thọ bán chợ xuân. Bằng giọng buồn mẹ rao bán hoa tươi, chắc cũng có khách chạnh lòng trắc ẩn mà nói câu: ai có mẹ sao không nuôi, không dưỡng, để phải cực thân rao bán trên đường.

(Câu 6) Gió xuân về làm hoa lá đổi thay, như đất nước cũng đổi thay theo thời đại. Trên tay tôi là những cành vạn thọ vẫn đượm mìu hương của ngày xưa.
Phồn vinh của nước nhà như hoa tươi thắm như thành đạt của mọi người như của riêng tôi. Nhưng cái mất mát lớn lao là mẹ cha không còn nữa. Danh phận đã yên, còn hiếu nghĩa chưa tròn.

Hởi những ai đang còn có mẹ, đừng để mẹ buồn mẹ khổ vì ta. Kính dâng lên mẹ lên cha, cành hoa vạn thọ tỏ lòng hiếu ân.

Hoa Trinh Nữ

Tân nhạc: Trần Thiện Thanh
Cổ nhạc: Loan Thảo





NHẠC


(Nam) Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể đêm mưa
Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng dẹp quân xâm lấn

(Nữ) Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân
Vua xao xuyến tâm hồn dời nàng về chốn hoàng cung

(Nam) Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng
Trên ngôi cao chín tầng hoàng hậu đẹp hơn ánh sao



VỌNG CỔ (Câu 1)


(Nữ) Kể nữa đi anh! Kể nữa đi anh rồi đi về với lầu hồng gác phượng. Người con gái kia có được quân vương suốt đời thương yêu chiều chuộng? Hay tháng dài năm rộng chôn chặt đời hoa trong điện ngọc cung....... vàng.

Giữa nhung gấm kiêu sa mà cô độc lạnh lùng. Rồi đến đêm nhìn trăng treo lầu Vọng Nguyệt, nghe Hoàng Thành khắc khoải trống điểm canh. Viên thái giám già rón rén bước qua mành, như sợ đánh thức một hoàng cung hoang lạc. Cơn gió vô tình làm chao ngọn đèn khuya, người cung nữ chạnh lòng nhớ thương về quê cũ.



(Câu 2)

(Nam) Dù được quân vương hết cả yêu thương hay hững hờ quên lãng, thì cả một đời hoa cũng vùi chôn trong cung điện lạnh lùng! Ngự uyển kiêu sa nhưng cây cỏ thiếu linh hồn. Tường cao vây hãm nên khung trời chật hẹp lối phẳng cây trồng nên sung cũng kém tươi. Hoa rừng sâu thầm lặng nở giữa hoang vu, nhưng Xuân cũng tìm đến dập dìu ong bướm. Còn gởi thân nơi hoàng cung vàng son rực rỡ, chắc nhung gấm lụa là làm vướng bận bước chân Xuân.


(Nhạc - ĐK)

Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường
Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền

(Nữ) Loài hoa không hương sắc màu nhưng loài hoa biết xếp lá ngây thơ

(Nam) Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa

(Nữ) Không ngọc ngà kiệu hoa, không nệm gấm không cung son
Tôi chỉ là người lính phong trần, thấy hoa nhớ người thương rất thương.

(Lời 2)

(Nữ) Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay lá ngủ thật mê say
Ngỡ đôi mi gầy khép đêm trăng đầy cài then cung ái

(Nam) Tôi nghe thoáng qua hồn, mình vừa thành một quân vương

(Nữ) Quân vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương
Và mơ ước mai sau khi tan giặc nước vua về
Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành trinh nữ thôi.



VỌNG CỔ (Câu 5)


(Nam) Anh không phải đấng quân vương anh không có vàng son rực rỡ, anh chỉ tặng cho người yêu đang mong đợi một cành trinh nữ trổ hoa trên vùng đá sỏi khô......... cằn.

Anh không phải là vua nên mộng ước thật bình thường.

(Nữ) Em cũng không ước cung son cũng không mơ ngôi hoàng hậu. Chỉ mong được trọn đời kề cạnh anh thôi!

(Nam) Một chiều nào qua vùng đất hoang vu, anh nhẹ duỗi tay hái một cành trinh nữ. Lá xếp trong tay lá êm đềm say ngủ, anh nhớ mi em khép kín mộng đêm nào.


(Câu 6)

(Nữ) Em bỗng thấy anh thành một đấng quân vương, không đến đây rước em về cung cấm, mà vua sẽ bỏ ngai vàng điện ngọc, để cho lòng sống trọn với tình yêu. Ngự uyển hoang vu có hoa nở muôn màu, đỉnh núi ngất cao thay cho lầu Vọng Nguyệt. Rồi đêm đêm em ngả mình trên nệm cỏ nghe anh kể chuyện ngày xưa xưa lắm tự lâu rồi.

(Nam) Có một vì vua yêu một nàng thôn nữ, bỏ ngai vàng tìm đến chốn hoang vu. Từ bỏ ngôi cao nên vua nghèo nghèo lắm, sính lễ trao nàng cành trinh nữ mà thôi.

Hoa Tím Bằng Lăng

Lời: Linh Châu





Trăng thu dạ khúc


Gió lên lay động hoa bằng lăng thướt tha
Hoa diễm kiều, hoa mặn mà
Màu hoa tươi thắm lắm hoa ơi
Cũng như câu chuyện tình ta ngát hương


Vọng cổ

1./ Con rạch Cái Thia chảy về Tắc Cậu, con sáo qua sông con sáo đậu hiên........nhà.

Trời tháng tư, em mặc áo hoa cà. Qua ngõ nhà em, anh kéo nghiêng vành nón, giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng. Em rón rén lượm gói vào chiếc khăn, cất cẩn thận trong áo gối. Để đêm đêm nghe tiếng quốc gọi hè, anh có nhớ hôm nào em vuốt ve cánh bằng lăng tím nở.


2./ Hai đứa thương nhau chỉ biết nhìn nhau e thẹn, em nhát quá không dám nói với anh dù chỉ một đôi lời. Len lén nhìn em, anh bắt gặp em cười. Hàm răng trắng cắn đôi hột lúa, mắt thẩn thờ chầm chậm ngó mây bay. Anh nói thầm mây đẹp lắm mây ơi, mây trắng quá như tình ta trong trắng. Em bẻn lẻn cuối đầu nín lặng, má ửng hồng trong vành nón che nghiêng.


Ngâm

Nhưng giặc Mỹ đã càn qua thôn xóm
Lửa bạo tàn thiêu đốt mái nhà tranh
Vườn rau nhỏ gót giầy đinh dẫm nát
Anh quyết đứng lên để bảo vệ que mình
Buổi tiễn đưa anh vào bộ đội
Em đứng lặng yên không nói một lời


Vọng cổ

5./ Chỉ nhìn thôi hởi người con gái nhỏ, em có nghe chiều chiến khu mây lộng bốn phương........trời.

Em giữ cánh hoa xưa như giữ một nụ cười. Nhớ lại ngày nào anh kéo nghiêng vành nón, giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng. Đêm hành quân vành trăng sáng long lanh, nhớ con rạch Cái Thia chảy về Tắc Cậu. Em mơ ước ngày đất lành chim đậu, con sáo qua sông con sáo đậu hiên nhà.


(10 nhịp)

6./ Trở lại quê xưa lòng rộn rã niềm vui chiến thắng, gặp lại em vẫn thẹn thùng. Tóc vẫn cài màu hoa tím bằng lăng. Em biết tình đôi ta không thể cách ngăn, dẩu ta chưa nói với nhau những lời nhắn gởi. Nhưng em ơi, lửa tình yêu ta đã cháy ngời trong ánh mắt, và trãi qua biết bao nhiêu tháng đợi năm chờ. Trãi qua bao cảnh nắng mưa, màu hoa tím năm xưa xin tặng người.

Cầm hoa em mỉm miệng cười
Với màu hoa tím trọn đời thuỷ chung.

Monday, November 9, 2009

Hớn Đế Biệt Chiêu Quân

Lời: ___________




NÓI LỐI


NAM: Chiêu Quân ơi nàng đừng dạo nữa cung đàn sầu não nuột
Khi khói lam chiều phủ kín Nhạn Môn Quan
Ta đưa tiễn nàng sang tấn cống hồ bang
Mà nghe nghèn nghẹn nỗi lòng câu tống biệt


VỌNG KIM LANG

NAM : Buổi tiễn đưa …….nhau, nghe buốt đau tim này.
Ôi mắt hoen lệ mờ mà tình nàng vẫn không mờ phai
Bấy lâu gối chăn mặn nồng mà giờ đành phụng loan lìa đôi

NỮ : Sơn hà đang hồi ngập tràn nguy biến
Thiếp sang cống hồ , là để cứu lấy non sông
Chớ nên luyến lưu thêm buồn
Tình ta đành cách ngăn từ đây

NAM : Khanh ơi chớ nói chia lìa làm cho lòng trẫm như vò tơ

NỮ : Giờ đây đôi ngã chia ly
Nhớ nhau trong mộng mà thôi

NAM : Biên thuỳ mịt mờ xa xăm
Bước gian truân chỉ mình Chiêu …..Quân


VỌNG CỔ (CÂU 1)


NỮ : Quân vương ơi đôi ngã chia ly là do định số. Có gặp nhau chăng cũng chỉ còn trong giấc mộng xa cách từ đây không mong buổi tương ……phùng.

NAM : Cánh nhạn cô đơn trong mưa gió lạnh lùng. Vách quế từ đây u buồn vắng vẻ, vắng khanh rồi trẫm biết lấy chi vui.

NỮ : Xin hãy nguôi sầu chôn lấp niềm đau, đừng, đừng vì chút tình riêng mà hãy nghĩ đến muôn dân trăm họ. Dẫu mai này đôi ngã chia ly, nhưng tình cảm của quân vương thiếp trọn đời ghi nhớ.


PHI VÂN ĐIỆP KHÚC

NAM : Phút giây chia lìa, ôi buôn nào hơn
Thốt không nên lời, ôi trời cao, thấu chăng cho lòng.

NỮ : Tình ta, có ngần ấy thôi. Hãy tìm quên , xin đừng thương tiếc chi.


CÂU 2

NAM : Buổi tiễn đưa nhau lệ trào dâng khoé mắt, kẻ ở người đi ngậm khúc biệt ly sầu.

NỮ : Thôi kể từ đây dang dở giấc mơ đầu.

NAM : Trẫm thẹn cho mình sao bất tài kém đức để thân nhi nữ dãi dầu sương gió vượt quan san.

NỮ : Qua biên thuỳ ngoảnh lại nhạn môn quan, thành quách tiêu sơ bóng cờ đau nhói.

NAM : Từng lớp bụi hồng phủ ướt màu sầu quan tái, đoàn hớn sĩ gục đầu như nghẹn nỗi thương đau.


CHIÊU QUÂN KHÚC


NAM : Ôi giờ phút chia ly, lệ sầu ướt hoen mi, thương nhớ thôi đành chôn lấp , đau đớn đau tim này, nhìn mặt nhau, sao thốt không nên lời. Thôi hết mong sum hợp với bạn tình chung.

NỮ : Dẫu cho núi thẩm cách ngă nduyên kiếp, tấm thân hồng nhan, đáp ơn thánh hoàng, cứu nguy nước nhà, liều thân sang HỒ bang.Dẫu cho gặp ngàn phong ba vẫn không sờn gan.


VỌNG CỔ (CÂU 5)


NAM : Chiêu quân ơi thân liễu mong manh phải vượt dậm sơn xuyên với mưa Hồ gió Hớn. Nhờ cánh nhạn mang tin gởi niềm đau theo năm tháng sầu tương tư thăm thẳm mấy phương ..….trời.

Bạch lạp hắt hiu rưng lệ khóc thương người.

NỮ : Trước đĩnh trầm hương mịt mờ nghi ngút khói, thiếp nguyện trọn đời son sắt với quân vương. Dẫu mai này có gặp cảnh trái ngang , lòng đã nguyện không bao giờ thay đổi.

NAM : Xã tắc lâm nguy phải nhờ ơn nhi nữ, hy sinh tình riêng cho trăm họ sống thanh bình.



LÝ CHIM XANH

NỮ : Thương nhau, sao phải xa nhau đoạn trường ai gây.

NAM: Bao năm ân tình êm ái đành cam chia lìa. Nhìn mặt khanh mắt hoen lệ mờ, lòng ta thêm nhói đau, sơn hà nguy biến, sao để, luỵ phiền hồng nhan.

NỮ: Quân vương , xin hãy quên đi luỵ phiền mà chi, giang sang đang hồi nguy biến liều thân đáp đền.

NAM : Lần chia tay hết mong tương phùng, còn mong chi thấy nhau, đau lòng ta lắm , khanh hỡi, trăng già hay chăng.


CÂU 6

NỮ: Xin thánh quân hãy lui về điện các, bận bịu tiếc thương chi cho khổ luỵ hai người.

Ải quan xa thẳm mịt mờ
Mưa Hồ gió Hớn thiếp dãi dầu từ đây

NAM : Chiêu quân nàg hỡi có hay
Lòng ta tan nát theo hồi chuông ngân.

Hán Đế Biệt Chiêu Quân

Lời: Viễn Châu



NÓI LỐI

(Nam)

Ái Khanh ơi,
Buổi đưa tiễn thêm ngỡ ngàng dạ Trẫm,
Vạt cẩm bào ướt đẫm lệ Quân Vương.
Nén tim đau Khanh cất bước lên đường,
Ôm đoạn thảm Trẫm ngày thương đêm nhớ!


NGÂM THƠ

(Nữ)


Hớn hồ đôi ngã tình dang dở,
Duyên kiếp ngàn năm cách biệt rồi.
Mấy tiếng tỳ bà bao ngấn lệ,
Bên bờ biển thẳm gió chơi vơi.


VỌNG CỔ

Câu 1:

(Nam) Ái Khanh ơi, Nhạn Môn Quan chia tay đầy nước mắt Trẫm xót đau như ai cắt đoạn can .......tràng.

Nhìn mặt Khanh, Trầm càng thêm tủi thẹn với chiếc ngai vàng. Mấy thu qua mỏi mòn trong cung lạnh, Trẫm để cho nàng vò võ kiếp hồng nhan. Năm canh sầu mộng, sáu khắc tư lương, đốt nén trầm hương soi lại dung nhan gầy héo võ vàng .khi nghe tiếng trống canh liên hồi khởi điểm .


Câu 2:

Trẫm đã vô tâm phụ phàng một bông hoa thắm ,để cho đóa hoa xuân phải rã cánh phai tàn. Khúc nhạc ái ân đã dở dang bán phượng cầu hoàng. Có nhiều đêm Trẫm nghe từ xa vọng lại, những tiếng tỳ bà réo rắt nỉ non. Trẫm cứ ngỡ đó là nhạc điệu sầu thương, của một cung phi đã tàn phai hương sắc, chớ có ngờ đâu đó là tiếng lòng thổn thức, của kẻ vô phần sớm lỡ một đời hoa.


NGÂM THƠ

(Nam)

Trống chiêng giục giã lời ly biệt,
Cây cỏ còn đau nỗi đoạn trường.
Một thuở ra đi sầu vạn kiếp,
Hoa lòng héo hắt mộng lòng tan.

(Nữ)

Tỳ bà bặt tiếng tình ly cách,
Một dãi sông xanh lệ mấy hàng.
Sương khói chiều nay mờ ải vắng,
Lệ tình ướt đẫm Nhạn Môn Quan.


VỌNG CỔ


Câu 5:

(Nữ) Quân Vương ơi, phút chia ly giọt châu rơi tầm tã trong khi tiếng trống chiêng rộn rã đổ liên ......hồi.

Từ nay hồ hỡn đôi ta vĩnh biệt nhau rồi. Bến chia ly đượm một màu tan tóc, và tiêu điều ải Nhạn Môn Quan. Mấy dặm trường đình chứng kiến cảnh ly tan, bệ hạ đối với thiếp thần đã tròn đạo nghĩa. Kìa sương lam phủ giăng cây cỏ, xin Quân Vương hãy trở lại xe rồng.


Câu 6:

Từ đây có gặp gỡ nhau chăng, hãy chờ khi nghe tiếng trống điểm tàn canh, lầu Tây nghiêng bóng nguyệt, hồn thần thiếp sẽ hiện về trong giấc mộng ,để giây phút cận kề gần gũi lệnh thiên nhan. Quân Vương ơi hãy lau dòng lệ chia ly, quay mặt đi đừng nhìn theo chiếc thuyền loan từ từ tách bến mà thiếp đây thêm tê tái tâm hồn.

Buồm đã căng lên đón gió trùng dương và đưa Chiêu Quân về miền xa lạ, mang theo một tâm sự não nùng với tiếng tơ đồng giữa Nhạn Môn Quan.

Gánh Chè Khuya

Lời: Thu An






RAO

Ai ăn chè bột khoai, đậu xanh, nước dừa, đường cát hôn?


NÓI LỐI

Nghe tiếng rao trong đêm dài thanh vắng
Tiếng rao buồn văng vẳng trong đêm
Tiếng rao em thê thiết một nỗi niềm
Ơn sinh dưỡng nặng lo đền đáp.


VỌNG CỔ

1/. Hễ mỗi lần nghe tiếng rao vang từ đầu phố là lòng tôi như nhớ thương em gái lạ đã đi......rồi.
Cũng gánh gánh chè khuya em qua lại đường nầy. Em gái ấy ở trong cuối phố với một mẹ già tuổi độ sáu mươi. Tóc chưa xuống khỏi bờ vai mà em đã gánh nặng rồi thương đau. Vì nuôi mẹ khổ nghèo nên em phải chịu nhọc nhằn lo cho tròn câu hiếu thảo.


2/. Tuổi mới mười lăm vo cơm chưa sạch cám mà em đã biết nấu chè thưng và gánh bán cho khách qua đường. Nhưng tội nghiệp thay chữ A, B em chưa biết một vần. Nhưng em siêng lắm, chiều nào em cũng học với bà mẹ già chỉ đọc được vần xuôi. Thấy thương em có sức sống trong cảnh đói nghèo thất học, cho nên tôi mới bảo em mỗi ngày một buổi, đến nhà để tôi dạy dùm sau bữa cơm trưa.


NÓI LỐI

Em đến học khỏang chừng mười bữa
Bổng nhiên em liên tiếp vắng ba hôm
Tôi đón em vào lúc nữa đêm
Khi em gánh gánh chè khuya về xóm vắng.


VỌNG CỔ



4/. Nghe hỏi em cuối đầu im lặng rồi ngẩng nhìn tôi qua suối lệ tuôn .......tràn.
Em trả lời tôi qua tiếng nói nghẹn ngào. Em nói em nghèo lắm không tiền mua giấy mực thì làm gì trả công thầy dạy dỗ cho em.

Thầy ơi má đã dặn khuyên
Dốt đành chịu dốt, đừng phiền người ta
Một con một mẹ đã già
Đói nghèo chịu được ơn kia khó đền.

5/. Không! Chú dạy dỗ là mong em biết chữ, chớ đâu phải được trả công bằng quà vật bạc tiền . Vì thương em nghèo có hiếu hiền. Tôi nói chưa hết câu thì em đã khóc to hơn nữa và vội vàng quảy gánh chạy đi. Đường vắng giữa khuya chỉ còn một mình tôi đưa mắt nhìn theo em khuất dần trong bóng tối với nỗi xót thương cho một kiếp sống não nùng.

6/. Rồi kể từ đêm ấy, tôi không còn trông thấy bóng em đâu. Chừng hỏi thăm mới hay rằng em bị đuổi nhà và đã ra đi ở mướn để lấy tiền nuôi mẹ tại nhà thương. Nghe chuyện ấy, lòng tôi nao nao buồn tủi, thương cho cuộc đời những trẻ bơ vơ. Rồi đêm đêm đi về trên xóm cũ, tôi bồi hồi nhớ lại tiếng em rao như còn vương vấn nơi phố lạnh canh buồn.

Em đi bán chè thưng
Nặng lo chữ hiếu cho tròn
Giờ em đi mất đâu còn
Nhưng tôi nhớ mãi tâm hồn thơ ngây.

Friday, November 6, 2009

Đêm Cuối


Lời: Ngọc Sơn






NHẠC


Ngày mai hai đứa xa nhau thật rồi. Còn đây đêm cuối nói cho cạn lời. Nghe thời gian đi qua mau, nỗi buồn chợt dâng lên cao, người ơi biết chăng lòng đau.

Đường chia hai ngã xa xôi mịt mùng. Người vui duyên mới riêng tôi lạnh lùng. Khi thuyền rời mang hương yêu, bỏ lại dòng sông cô liêu, tội cho khách sang đò chiều.


VỌNG CỔ


(1)::: Cơn gió tàn thu xưa lá tàn tả tơi trên bến vắng. Một khúc sông thu tiêu điều tĩnh lặng, một mảnh trời thu trĩu nặng áng mây ..... sầu.
Bởi mình không duyên nên dang dở nhịp cầu.
Sáng mai đây mỗi người đi mỗi hướng, em theo chồng còn tôi chịu đơn côi.
Còn bên nhau một đêm cuối này thôi, lệ đắng trên môi lời riêng bỗng nghẹn lời.
Biết bao điều chất chứa ở buồng tim, mà vẫn lặng im cho thời gian trôi mãi.


(2)::: Ngày mới quen em cúi đầu e thẹn, anh vô tình đọc khẽ mấy vần thơ.
"Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ, đời mất vui khi đã vẹn câu thề."
Rượu tân hôn chưa nồng đượm môi hồng.
Mà lại ly tan khi tình còn dang dở, chưa vẹn câu thề duyên nợ đã dở dang.
Anh ôm sầu cay đắng chuyện hợp tan, em nuốt hận xót xa đời dâu bể.
Đẹp gì đâu khi âm thầm nuốt lệ, hai tiếng tạ từ cứ nghẹn ở bờ môi.


NHẠC

(ĐK) Tình ngỡ chết đuối, cho đời quên môi cười. Tàn đêm đau phận người, biết rằng làm sao nguôi. Thôi hết rồi nhìn nhau lần cuối. Nghe trái sầu rụng trong lòng tôi. Dấu tâm sự phút giây lìa đôi.

Đừng quên em nhé hương xưa một thời. Tìm trong dĩ vãng cơn mưa gọi mời. Một lần tình yêu ly tan, một đời người vui cao sang, còn tôi khóc duyên bẽ bàng.


VỌNG CỔ


(5)::: Xin hãy giữ cho nhau bao kỷ niệm êm đềm trong dĩ vãng. Dù một mình tôi đang sầu tư lẻ bạn, dù chốn cao sang em gửi trọn mảnh xuân ..... hồng.
Để rồi mai đây trên vạn lối phiêu bồng.
Tôi thấy như mình vẫn sống trong mơ ước, mà đợi chờ giây phút được gần nhau.
Để em bên chồng nghe năm tháng qua mau, mà không thấy lòng đau tình dang dở.
Mà vẫn yêu nhau chờ đợi lễ tơ hồng.


(6)::: Thời gian năm tháng tàn mau, rồi ta sẽ đến bên nhau, quên hết bao nhiêu thương đau. Vòng tay dấu yêu dâng trọn, dù cho muôn kiếp ngàn sau, tìm nhau ta vẫn tìm nhau. Duyên mới thầm trao êm ái ngọt ngào, chôn dấu niềm đau vào trong mộng mị, để vui với tình yêu chung thủy mặn nồng. Ta khuyên người hay ta tự ru ta, khi nỗi xót xa cứ từng giờ thao thức. Làm sao ta tự dối lòng, em đã theo chồng ta khóc chuyện ly tan.